Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Bởi bạn là người sòng phẳng. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Nhà văn ngồi lại một mình. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.