Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.
Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.
Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Một pho tượng im lìm. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.