Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Chỉ có con mèo không ngược. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Có người cười toe toét. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.
Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.
Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.