Nhà văn nhắm mắt lại. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Đừng làm mọi người buồn lo.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Ngắn ngủi mà đằng đẵng.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Đây là một sự tham lam. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.