Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Mực thước và tự nhiên. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.
Bỗng chị bị tuột mất dép. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.
Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về.
Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới.
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Cảm giác như không thể lành lại được.
Con mèo lại sán vào tôi. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện.