Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Trông cậu buồn cười quá.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
(Còn với đàn ông thì không thích rồi). Trẻ con hay người lớn. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.
Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.
Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.