Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Tôi thôi xúc động rồi. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Tôi không có bản lĩnh. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Là thích cái gì thì làm cái đấy. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.
Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Mà bác thì dùng toàn công thức. Mà lại nghĩ về con người.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Mà lại nghĩ về con người.
Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Giữa hiện thực và huyền ảo. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Hôm nay chị bạn ra viện.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.