Thà tát mình còn hơn. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.
Có lẽ là phim hình sự. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Ông cụ rất phấn chấn.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.
Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Không có chim non ở trong. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.