Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.
Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.
Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Lúc tôi khóc, mẹ khóc.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.
Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.