Roosevelt, rồi cho kỹ sư W. Tôi hứa với ông rằng những đồ đồng của ông sẽ làm và giao đúng hẹn, dù tôi phải ngưng hết thảy những công việc khác lại". Vì tuyên bố như vậy là tránh trước được những cuộc tranh biện, và làm cho đối phương nảy lòng công bằng, vô tư, rộng rãi cũng như bạn, nghĩa là tự nhận rằng cũng có thể lầm lỡ như bạn được.
Tức thì họ tiến cử một người mà chính ý tôi cũng muốn chọn. Các em nấu món gì đó?. Cho nên, để tỏ sự hơn người của tôi, sự quan trọng của tôi, tôi tự nhận việc cải chính.
Thực vậy, khi họ hơn ta, họ muốn tỏ sự quan trọng của họ ra; nếu trái lại, họ thấy kém ta thì họ sẽ ganh ghét ta. Lúc đó, Thomas Collier Platt thách ông bằng một giọng sang sảng giữa hội nghị: "Vị anh hùng ở núi San Juan mà nhút nhát như vậy sao?". Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn.
Một nhà chính trị trước nhất phải nhớ tên những cử tri. Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người, vừa theo lập trường của mình". Năm mươi năm trước, một đứa nhỏ 10 tuổi làm việc trong một xưởng ở Naples.
Trước hết đừng nói đến những vấn đề riêng của mình, tốn công vô ích. theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: "Hồi đó, những tờ báo ở Boston đăng đầy những quảng cáo của bọn lang băm và của bọn cô mụ vườn mà môn thuốc và cách đỡ đẻ của họ đã làm cho nhiều người nguy tánh mạng. Nhờ họ, ta sống được phong lưu.
Đời sống của Hoàng đế Nã Phá Luân, chứng minh lời nói đó. Nhiều vĩ nhân trong thế giới cũng mắc cái tật tự khoe mình là quan trọng. "Trời biết cho rằng tôi nhảy dở hết chỗ nói.
Gặp nhằm lúc mới mua lại được một chiếc mà có lẽ ông khách keo kia sẽ vừa ý, bèn dùng điện thoại mời ông lại cửa hàng để xin chỉ bảo giùm một việc. tới nỗi ông này hoảng lên, gọi điện thoại bảo ông Mahomey rằng không chịu nhận kiểu máy đó đâu. Bạn muốn biết một câu thần chú làm ngưng những cuộc cãi lộn, làm tan bất bình, gây thiện cảm và xúi giục người khác chăm chú nghe bạn không?
Vậy mà bức thư sau này được 50 phần trăm thư trả lời, có phải là năm lần mầu nhiệm hơn không? Và những bức thư hồi âm dài tới hai ba trang, tràn trề tình thân ái, lòng hăng hái và những lời khuyên có ích! Bức thư đó đây. Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc nghiêm khắc. Chính chúng tôi là kiến trúc sư đó.
Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Những tìm tòi đó quan trọng về phương diện xã hội đến nỗi một số bác sĩ có tên tuổi bỏ tiền ra giúp ông. Phải mất nhiều năm, không kể cả ngàn mỹ kim vào những vụ thất bại, tôi mới hiểu được rằng tranh biện hoàn toàn vô ích.
Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Đã trên một năm, các nước ở châu u chém giết lẫn nhau ghê gớm chưa từng thấy trong lịch sử.