Mất mất người kể chuyện. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Cái đó phải tự do chứ ạ. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.
Dù biết là tạm thời thôi. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.
Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Gặp ở rất nhiều nơi.
Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Tôi không có bản lĩnh. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Đây là một thử thách nữa.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.