Tôi phỏng vấn ông Henry Ford ít năm trước khi ông từ trần. Cho nên tôi không dám trốn. Nghe tôi hỏi có bao giờ lo lắng không, ông đáp: "Không, tôi tin Thượng đế điều khiển mọi việc mà Ngài không cần tôi tính toán giùm Ngài.
Tôi thấy những nhà lầu chọc trời, cao sáu từng, và một kỳ quan trong các kỳ quan, là cái đầu xe máy điện. Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Ngừng một chút, anh tiếp: "Nhưng nghĩ kỹ, chị ta có thấy khổ đâu? Trái lại mỗi khi lái xe, tin mình là bác sĩ, chắc sung sướng lắm.
Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ. Hồi đó, cô ở tỉnh Tucson, thuộc tiểu bang Arizona. Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá.
Ông nói: "Nếu ta muốn kiếm một chút vui trên cõi trần, ta phải thực hành những nghĩa cử tốt đẹp, không những để lợi cho mình mà cần nhất lợi cho kẻ khác nữa, vì cái vui của mình tuỳ thuộc vui của kẻ khác, cũng như vui của kẻ khác tuỳ thuộc vui của mình". Burton, là một trong hai truyện ấy. Trời cho ta tài năng nào thì tận dụng tài năng đó.
Tôi thấy trong nghề buôn cũng có những khó khăn y như trong hồi chiến tranh: Nào lo những tờ mới, lo tính toán số dự trữ mới, nào lo những thay đổi địa chỉ, lo mở thêm hoặc đóng bớt những chi nhánh v. Mà cô mỏi mệt thiệt. Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít.
Biết trước người bệnh sẽ nói" "Nhưng tôi không muốn gì hết", cho nên tôi tìm sẵn câu trả lời: "Ông đã không muốn làm gì thì cứ việc nghỉ". Bác sĩ lo bệnh đã nhập óc, nổi mụt trong óc thì tất chết. Tôi lo nghĩ nhiều đến nỗi, trước kia vui tính, tôi đã đổi thành một người cáu kỉnh, khó chịu.
Không phải chúng tôi phát đạt ngay đâu. Bạn không biết rằng kẻ thù của ta sẽ xoa tay sung sướng khi biết vì tức giận họ mà ta cáu kỉnh, héo hắt, kém sắc, đau tim và rất có thể sẽ giảm thọ sao? Từ lúc đó, tôi hết phải lo lắng, phấn đấu nữa.
Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có. Nhờ vậy tinh thần cô hăng hái. Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi.
Bà cô nhìn thẳng vào cô con gái bẽn lẽn một lúc khá lâu, rồi trả lời: "Khi con biết rõ việc con làm là hợp lẽ, con đừng để ý đến lời bàn tán của thiên hạ". Lập ngân sách không phải là hy sinh bỏ hết nỗi vui trong đời mà là để cho ta thấy yên ổn trong lòng về vấn đề tài chánh. Mong được lời an ủi thì không phải đọc lời thuyết giáo.
Tôi có thể kể ra một trường hợp khác nữa, một người bạn gái, cô Lucile Blake. Thật ra nó có nghỉ trong một khoảng khắc mỗi lúc bóp vào. Điều đó thì chắc chắn.