Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Nhà văn nhắm mắt lại.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Ngồi nghe giảng và chép bài. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.