Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
Và ta bị ức chế liên tục. Lại nói chuyện đi đá bóng. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Miệng họ mặc kín mít áo quần.