Từ đó tôi luôn cân nhắc khi đặt câu hỏi, không phải lúc nào cũng nói theo thói quen được. Như trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm 1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai một trong những vấn đề nóng bỏng lúc bấy giờ. Có thể là nhờ giọng điệu nghe đã buồn cười lẫn cách nói tỉnh như không của George.
Tương tự, với câu hỏi thứ hai, nếu nhận được câu trả lời: Sáng nay tôi có đọc một bài báo phân tích giá vàng giảm… thì bạn có thể thoải mái kết nối đề tài giá vàng với anh ấy. Hiếm ai may mắn mới sinh ra đã có của cải và quyền lực, trừ khi bạn là một Kenedy hay một Rockerfeller, hay là một bậc vương tôn công tử nào đó. Không cần thiết phải như vậy.
Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc. Chúng ta có thể bắt đầu với vẻ bớt e ngại hơn, dạn dĩ hơn. Tôi thích họ là chính họ, tự do suy nghĩ và tự do bàn luận.
À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa. Cám ơn những nhà thiết kế có óc sáng tạo thật độc đáo này! Cha kể cho tôi nghe về những binh sĩ liên bang thời nội chiến với Joe DiMaggio, về tang lễ của Lou Gehrig năm 1941.
Khờ khạo như thế thì nguy to, phản tác dụng hoàn toàn! Bạn có muốn nghe kể về tim gan của ông hàng xóm kế bên nhà bạn không? Hay chẳng hạn như chuyện cô công nhân của bạn đi nghỉ cuối tuần với mẹ chồng như thế nào… Có thể là không, vì thế hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi… cởi mở. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD. Có thể vì họ không muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó.
Ông không làm nghiêm trọng hóa những vấn đề vốn đã phức tạp. Burns không giải thích gì thêm, chỉ nhấn mạnh hai tiếng: Đừng cười. Nhưng thật không nên chút nào nếu quá nhún nhường, quá hạ mình, hay cứ nịnh hót sếp.
Nhưng đến bây giờ tôi mới biết mặt chú rể đấy. Cái việc trò chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được trò chuyện với cô trong giây lát. Nhưng cũng như mọi việc khác trong cuộc sống, sự hài hước không thể có tác dụng tốt khi bị khiên cưỡng, gượng gạo.
Và thay vì chỉ thông báo cho mọi người biết điều này, chúng tôi lại bày ra một kế hoạch phá phách và nói với họ rằng gia đình Moppo đã ra đi còn Moppo thì… đã chết. Bản tính linh hoạt, hiểu biết toàn diện, Andrew là một con người rất thú vị. Hỡi những người Mỹ anh em của tôi, đừng hỏi Tổ quốc có thể làm gì cho bạn mà hãy hỏi rằng bạn có thể làm gì cho Tổ quốc.
Có thể vì họ không muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó. Một anh bạn nói rằng cả gia đình anh ta sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì.
Một ông chủ đài truyền thanh đã khuyến khích các nhân viên của mình nên dùng những từ đơn giản và phổ biến: Dont utilize utilize. Tôi ra hiệu cho nhân viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro trên bàn: Mở tín hiệu. Sai lầm chưa từng có! Vì quá xúc động nên tôi không sao điều khiển được cái ghế, và bởi thế nên nó cứ quay vòng vòng.