Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Trông cậu buồn cười quá.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Có người ngửa mặt trông trời. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Đừng lỡ nhiều là được.
Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Nhưng mưa dầm thấm lâu.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.