Tôi thôi xúc động rồi. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.
Ôi! Những tiếng còi xe. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.
Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Đúng là chuyện thường. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.