What Ive felt what Ive known never shine through what I know Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.
Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Dù lúc đó chả nghĩ gì.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Chúng tôi đi thay quần áo. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Mà lại nghĩ về con người. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.