Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Nhưng nó không còn ở đó. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.
Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Ốm ra đấy mà làm gì. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.