Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại….
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.
Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Yêu say đắm là chơi. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…
Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.