Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Đang định đứng lên đi ăn. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Rồi hắn biến đi đâu đó. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.
Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút.
Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay.
- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Chuông điện thoại reo.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Độ này, bố hay nhường.
Không trình bầy nữa. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Gió se sẽ mang vị mặn.
Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Họ là mỗi con người.