Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Giờ ta muốn nghỉ một lúc.
Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền.
Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.
Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.
Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Vậy ra là tại những lần như thế này. Đúng là thân làm tội đời! Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.