Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Bác là bác rất không hài lòng. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.
Có bon chen bẩn, ác. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.
Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Người bảo người là ác. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.
Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Không có thời gian để sửa chửa.
Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.