Những tìm tòi đó quan trọng về phương diện xã hội đến nỗi một số bác sĩ có tên tuổi bỏ tiền ra giúp ông. Viên "thám tử" nhóm lửa ở sau nhà, nung một thanh sắt cho tới trắng ra và dọa sẽ dí vào đứa nhỏ nào dám dẫm lên vườn cỏ! Bản tính loài người như vậy. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo.
Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa. Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức. Và từ đó hai người thành cặp tri kỷ cho tới khi ông Eastman mất.
Vậy mà một bức thư của ông gởi đi có chép lại ở dưới đây, đã được 42 phần trăm thư hồi âm! Nghĩa là mầu nhiệm tới gấp hai. Khi bạn giận dữ với ai, trút được cơn thịnh nộ lên đầu người đó, bạn thấy hả dạ lắm. Miền đó, ông chủ xí nghiệp đúc chì biết rõ lắm và có nhiều khách hàng ở đó.
Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta. Vợ chồng người đó rầy nó suốt ngày, không cho nó yên: "Má muốn con ăn cái này cái kia. Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và sau cùng hỏi: - Ông có em trai nhỏ không? - Thưa, tôi có một cháu trai.
Bà quý của cải của bà, chỉ vì của đó làm cho đời sống của người bà yêu được dễ chịu hơn. Người đọc nó có ấn tượng gì? Tôi sẽ cho bạn hay. Ông viết bức thư này cho bác sĩ L: "Xưởng chúng tôi mới phát minh một kiểu máy mới để chiếu quang tuyến X.
Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi. Nhưng sự thiệt, thổ dân đó khinh bạn vô cùng.
Cầm chiếc roi mây, bạn có thể bắt con nít vâng lời được. và ta nên thi hành những phương pháp của đại tá House. Rồi đặt đĩa lên bàn, chị thở dài, ngây ngô nói: "Thưa bà, thiệt tôi không bao giờ ngờ như vậy".
Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó. kỵ binh tới trễ quá v. Cả châu u giận dữ ồn ào, như bầy ong vẽ vỡ tổ.
Tôi đáp: "Chắc chắn vậy". Bạn đã xúc phạm người ta, thì dù có đem cả khoa lý luận của Platon hay của Emmanuel Kant đổ lên đầu người ta, bạn cũng chẳng thể nào thay đổi ý kiến của người ta được. Thiệt vậy, trong gần một phần tư thế kỷ, bà Lincoln rút dần mạch sống của đời ông bằng cách khích bác, gây lộn, giày vò, đay nghiến ông.
Trẫm đã chẳng nói rằng Trẫm và ngươi bổ sung lẫn cho nhau sao?''. Nhưng ông không tiến được một bước nào hết. Được 2 năm, chịu không nổi, rồi một buổi sáng, không điểm tâm, bỏ nhà ra đi, cuốc bộ trên 20 cây số về thăm bà mẹ làm quản gia cho một chủ điền.