Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Tôi vẫn không nói lời nào…
Đời sống cần những đột biến. Tôi yêu và thương bác tôi. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ.
Vẫn chứng nào tật nấy. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Lúc đó bạn đang gập bàn.
Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.