Thôi nhé, cất ngay đi. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.
Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm.
Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Thua còn có năm nghìn an ủi. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Đang định đứng lên đi ăn.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Bố mẹ con cũng buồn. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Nhưng bạn muốn về ngay. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.