Cứ xem Nga hoàng Catherine chuyên chế làm vậy mà cũng chỉ cười khi người bếp nấu hư một món ăn, huống hồ là chúng ta. Thật không còn cái gì. Bây giờ, nghĩ lại, tôi có thấy sung sướng đã quyết định như vậy không?
Rất ít khi tôi gặp được một bệnh nhân chịu nói: "Tôi đã nghĩ tới lời ông khuyên". Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được. Nên nghĩ đến những nét nhăn trên mặt của các bà và tìm ra cách làm cho chúng tiêu đi.
Anh đã phải làm nó thì tại sao không vui vẻ mà làm? Sao không tưởng tượng rằng mỗi khi anh kéo chuông, là anh đóng vai trò trên sân khấu và có nhiều khán giả ngó anh? Mà nghĩ kỹ, việc anh làm đó cũng tức cười, khác chi một trò hề trên sân khấu. Ta hãy nhớ rằng "chúng tuy nhỏ mà tai không nhỏ" và rất để ý tới những lời nói của bậc mẹ cha đó. Việc đó làm cho ông mê man bất tỉnh, về nhà ăn xong ông nằm bẹp đến hai giờ.
Ông ngồi trên quan tài để tới pháp trường. Cố nhiên con gấu biết rằng chỉ có một cái tát là con chồn sẽ nát như tương. Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm.
Ví dụ anh có phải đóng cửa đi nữa, thì đã sao chưa? Anh sẽ mở lại khi có công việc. Có phải bằng cách phàn nàn và chỉ trích kẻ khác không? Không. Viên giám đốc lớp học khuyên bà tưởng tượng chuyện đời của người đầu tiên bà gặp khi ra về.
Đã mấy tháng nay, nhờ hai đứa con mồ côi ấy, tôi quên hẳn cảnh ngộ tôi đi và được vui vẻ quá. Tôi nắm chặt và quay mạnh quả nắm rồi bước vào, tiến thẳng lại người đó mà ưởn ngực, quả quyết, trang trọng, tươi cười chào: "Kính ông Smith, tôi là John R. Nếu hoàn toàn thiếu nó, tinh thần tất sụp đổ".
Một buổi trưa hè, chúng tôi đương đàm đạo tại nhà anh Đ. Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Anh không còn việc gì làm nữa, chỉ còn chờ cái chết nó từ từ tới.
Nhưng tôi không nóng nẩy và luôn luôn nhớ lời khuyên của bác sĩ: "Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi. Từ đó, tôi phát đau lưng. Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa".
Không bao giờ các người lại thăm viện. Phương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tôi được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối. Thế là hết do dự, hết để lại lần sau.
Bà nói với bạn tôi: "Trước kia, tôi đã quá lo lắng về chuyện gia đình, lắm khi muốn chết cho xong. Và bao giờ tôi bắt đầu sống như vậy? Tuần sau?. Lần này tôi phải bàn cãi khá lâu, nhưng không vì có khách mà hoãn quyết nghị".