Như nhạc phụ tôi, ông Henry Price chẳng hạn, ông rán sống theo đạo: "kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân" [25] và không thể có một hành động ti tiểu, ích kỷ hoặc bất lương được. Tuy nhiên chiếc tàu hộ tống không hay chi hết, vẫn tiến tới. Trong thâm tâm ông thất vọng, nhưng vẫn tự nhủ rằng "phải cố làm sao tránh không oán hận một ai".
Biết mình đau, phải nghỉ ngơi, mà việc hãng không bỏ được nên mới lại xin bác sĩ chữa. Nhưng trước kia nào tôi có suy nghĩ gì đâu, tôi chỉ lo lắng thôi. Xương sống bị thương nặng tới nỗi gân giựt lên dữ dội.
Tôi cho rằng có trong đầu một ý mới và tài tình lắm, nó tất đưa tôi tới thành công mau chóng. Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ. Đã chích Péniciline, nhưng nhiệt độ của cháu lên xuống không chừng.
Gilbert và Sullivan đã mua hớ chiếc còi của mình. Tôi rất tiếc không nhận được cái may theo học ông Brandwine tại Đại học đường George Washington ở Nữu Ước. Ông bực bội vì những đốm mờ mờ nó đi qua con ngươi ông, làm ông hết còn trông rõ, nhưng khi cái đốm lớn nhất vừa qua khỏi, ông nói: "A! ông nội lại tới.
Vì vậy, ba tôi sống thêm 42 năm nữa, cho đến năm 1941, thọ được 89 tuổi. Khi tôi trở lại Nữu Uớc, cái gì cũng làm cho tôi lo, lo về số trái cây mua ở Ý, mua ở Hawai và trăm ngàn thứ nữa. Vận mạng làm sao mà thắng nổi một tâm hồn như thế? Khi đã hoàn toàn đui, ông nói: "Tôi thấy rằng tôi chịu được cảnh đui như những người khác chịu được những tai nạn của họ.
Từ đó đến nay không bao giờ tôi lo lắng hoặc mất ngủ nữa". Khi có người hỏi ông đã biết bị phá sản chưa, ông trả lời: "Vâng, tôi có nghe nói như vậy" và tiếp tục dạy học như thường. Bạn nên nhớ rằng nhiều người khác cũng lo lắng về tài chính như ta vậy.
Làm việc ở tiệm 12 đến 14 giờ một ngày, nhưng không thấy mệt, vì không phải làm việc mà là tiêu khiển. Chúng ta đâu có thì giờ để gây lộn suốt nửa đời người. Chúng ta biết được thế nhờ một bức thư từ giã cõi đời mà tám tháng sau một nhóm thám hiểm cứu nạn tìm thấy bên 11 cái xác cứng ngắt.
Tâm hồn tôi chưa bao giờ bị kích thích đến thế. Tôi nghĩ rằng một ngày kia loài người sẽ bị tiêu diệt, cũng như những quái vật ấy. Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn.
Ông bị cơ quan ngôn luận phe đối lập cực lực công kích phỉ báng, rồi cuối cùng một kẻ quá khích bắn ông bị thương nặng. Vậy sao không rán thích nó đi". Tôi là y sĩ cho nên thấy được nhiều người dùng phương thuốc gì cũng vô hiệu, chỉ bình tĩnh tụng niệm mà hết bệnh và diệt được âu sầu.
Toi quen ông tại Atlanta (tiểu bang Georgie) nơi khách sạn tôi ở. Bởi vậy chúng tôi chia giải thưởng làm hai. Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám.