Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Chắc hôm nay có việc gì. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Đây là một thử thách nữa. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Thôi về đi kẻo vợ con mong.
Bạn không muốn cãi lại. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.