Họ là mỗi con người. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.
Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng.
Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi:
Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Ba năm… Ba năm thì không tính được.
Bác cũng bị đau chân. Thằng này ăn mặc phong phanh. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Và chưa thấy phải thay đổi. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.