Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.
Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.
Dùng hay không dùng thì có sao. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.
Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Mọi thứ vẫn như thế.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.