Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Đúng mà cũng không đúng.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.
Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.
Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.
Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Nhưng bạn muốn về ngay. Anh họ và chị út ngồi vào bàn.