Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi - một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Josh đã ra một quyết định không chỉ ảnh hưởng đến bản thân anh ta mà còn đến uy tín của cả bộ phận. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ.
- Biết làm thế nào được, - Jones phá lên cười. "Mình phải chấm dứt tình trạng kiệt quệ này! Mình phải thay đổi. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James.
- Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ. Thảo nào họ cứ liên tục đạt và vượt chỉ tiêu, tinh thần thì sảng khoái và họ không bao giờ phải ở lại làm trễ. Sau đó, khi người được ủy quyền đã chứng tỏ được khả năng làm việc của mình và cho thấy họ đang đi đúng hướng thì mức độ thường xuyên của những lần kiểm tra, đối chiếu đó sẽ giảm đi.
Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:
- Không biết tôi đã nói với ông hay chưa nhưng thật lòng tôi rất lấy làm tiếc vì những gì mình đã gây nên. Anh rất biết ơn Jones vì đã giúp anh tạo ra những thay đổi đó và như đã hứa, tối nay cả hai nhà sẽ có dịp thưởng thức những xiên cá nướng ngon nhất mà vợ anh đã chuẩn bị. Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không?
Trước đây, anh có thói quen khui một chai bia và ngồi vào ghế bành rồi nhắm mắt lại. - James này, chính Jennifer đã giúp tớ quản lý tốt hơn. Và James sung sướng ngắm nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của vợ trong vòng tay mình.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn. - Khởi đầu thì khá tốt.
Và những băn khoăn đó càng khiến anh thêm mệt mỏi. Còn James lúc nào cũng thấy mình có quá nhiều việc phải làm đến nỗi anh không còn chút thời gian nào để nghĩ đến những sở thích của mình nữa, nói chi đến thời gian dành cho gia đình. Nhưng giờ đây, chính anh cũng đang xem xét lại triết lý cổ điển đó.
Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị! Anh vẫn đang đi đúng đường, vấn đề là anh chỉ đi hơi chệch một tí mà thôi.
Xảy ra chuyện gì thế hả? - Jones lưu lại công việc đang làm dở dang trên máy tính rồi dời bước sang chiếc ghế bành gần đó. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Cả gia đình của James cũng vậy, cứ than van mãi.