Chẳng hạn, khi bạn đưa ra một tối hậu thư, hãy bảo đảm rằng quá trình giao tiếp phi ngôn ngữ của bạn nhất quán với lời nói. Họ chính là đối tượng phải đưa ra quyết định. Hãy xem xét khía cạnh bông đùa trong ví dụ này.
Câu hỏi mẫu: “Tôi hiểu tại sao anh lại làm thế. Quy tắc này có thể ảnh hưởng rất lớn đến quy trình ra quyết định của bạn. Hãy tìm kiếm những dấu hiệu thở gấp và vã mồ hôi.
Câu hỏi mẫu: “Này, Richard, tôi nghĩ anh và tôi có thể là những đối tác rất ngon lành. Em sẽ không đời nào tìm cách qua mặt sếp. Đã bao giờ bạn tự hỏi tại sao các nhóm tôn giáo lại tặng hoa hoặc món quà gì đó cho mọi người tại sân bay chưa?
” Hay: “Anh thích ăn ở nhà hay ăn tiệm tối nay?” Kỹ thuật này được sử dụng để gắn chặt những gợi ý trực tiếp vào tiềm thức. Chính cách làm đó của ông ấy khiến mọi chuyện khác hẳn.
Câu hỏi: “Chẳng có gì ngạc nhiên nếu ai đó gian lận trong bài thi và không hề biết rằng tôi đã đứng sau cô ta suốt cả thời gian làm bài phải không?” Những người áp dụng manh mối này không bao giờ tự vệ hoặc tranh cãi, đơn giản là họ dùng lời nói của chính bạn để bảo vệ luận điểm của mình. Câu hỏi mẫu: “Nếu con không muốn nói về chuyện đó cũng chẳng sao [Đây là câu nói then chốt vì nó làm cho đứa trẻ tiêu tan nghi ngờ ngay lập tức, đồng thời thông báo cho đứa trẻ biết rằng nó sẽ không bị “tra tấn” bằng lời].
Đây là một tình huống trong đó có hai hoặc nhiều người mà bạn có thể khai thác để tìm ra sự thật. Khi người đó trả lời, hãy liên hệ nó với một cử chỉ cụ thể. Thomas: Nhưng đó không phải là một câu hỏi.
Dưới đây là những nguyên tắc chỉ đạo cần ghi nhớ cho tình huống này: Chúng được vạch ra nhằm làm cho người đó thú nhận sự thật. Trong bản lý lịch này, phần nào anh sáng tạo nhiều nhất nhỉ?”
Việc anh ta có trở về lúc 2h sáng hay không không thành vấn đề. Giọng nói có thể lắp bắp và dường như không nhất quán. Động tác này xuất hiện khi chúng ta nghe một điều gì thú vị.
Cách tiếp cận như vậy đôi khi cũng có tác dụng. Một người vô tội không phải suy tính gì. Mỗi bước đi mới của quá trình này buộc người đó phải biện minh cho hành vi trước đó của mình.
Chương này đưa ra một kế hoạch cụ thể để phát hiện sự lừa dối. Cách này thường sẽ làm cho người đó phải chùn bước. [1] Người đó: Từ này sẽ được sử dụng xuyên suốt tất cả các ví dụ trong cuốn sách nhằm làm cho ngôn ngữ bớt tính định giới, và không ám chỉ giới này nói dối nhiều hơn giới kia trong các tình huống được đưa ra.