Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. - Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ.
Cậu hãy nhìn lên đây. Uống cạn tách cà phê, James quyết định đến gặp Jones để tham khảo giải pháp. Anh mỉm cười khi nghĩ đến Jones - một người anh họ, một người bạn, và cả một người thầy tuyệt vời của anh!
Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh. Chính tôi mới là người đã đẩy chúng ta vào những khó khăn này kia mà?
Bằng cách đó, ta sẽ cảm thấy tự tin hơn. Chính tôi mới là người đã đẩy chúng ta vào những khó khăn này kia mà? - Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không?
Nếu đúng thì họ chuyển sang ý khác. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt.
- Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Jessica có thể làm được thì bây giờ cô ấy vẫn có thể hoàn thành việc này. Khi đọc bản báo cáo của Jessica, anh gần như choáng váng.
Nhưng quả thật, với một khối lượng công việc như thế, anh dường như không còn thời gian để chú tâm đến mọi thứ chung quanh và áp lực công việc khiến anh quên khuấy những nguyên tắc nhã nhặn trong giao tiếp. Và khi nhân viên đạt được thành công trong công việc, cậu mới có cơ hội nhận ra những nỗ lực của họ, khuyến khích họ phát huy năng lực của mình. Áp dụng mức độ này khi bạn muốn người khác thông báo trước khi hành động để bạn kịp thời ngăn chặn những rắc rối có thể phát sinh.
Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.
Khi về đến nhà, James quyết định là sẽ phải thay đổi. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Nhân viên của James cứ luôn miệng càu nhàu và cảm thấy bản thân họ lúc nào cũng phải chịu áp lực công việc rất lớn.
Thật là tuyệt vời, bà nên tập họp chúng lại và viết thành sách!". James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian.