Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.
Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Tôi thì cất lại trong đầu. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Có điều, con đường thì khác. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Độ này, bố hay nhường. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Biết chỉ để biết mà thôi.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Bạn muốn về nhà viết quá.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.