Như bình mình chẳng hạn. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.
Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này.
Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Như thể kéo một con vích lên bờ.