Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Theo một cách của riêng em.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Tình yêu bao giờ cũng mới. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Cháu nó đang bị đau cơ. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Bố bảo: Đáng xem thật.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Rồi, tôi phải tập chứ.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Thôi về đi kẻo vợ con mong. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.