Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi.
Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Thế mà rồi cũng ngủ được. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Chứ không phải hắn leo lên giời. Nhưng họ không cũ lắm.
Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Bác không hài lòng một tí nào.
Tôi biết ông rất yêu vợ. Này, lấy cho chú bao thuốc. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.