Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Không không cần gì cần ai nữa. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.
Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Hoặc: Môn này không phải học. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.