Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội.
Giữa đầm lầy thông tin. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Và lại thấy quyển sách bị xé.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Cơ bản là không muốn lắm. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Hoặc sẽ bắt mình quên. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh.
Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Đó là hạn chế của bạn.