Vì thế, anh bắt tay vào chuẩn bị thật kỹ những phạm vi yêu cầu đối với từng công việc trước khi giao việc cho họ. - Khoan đã, - Jones vừa nói vừa giơ tay ra chặn lại. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.
- Không đơn giản đâu. - Khởi đầu thì khá tốt. Trong công việc, Jones lúc nào cũng vui vẻ trò chuyện với mọi người và luôn tham gia vào các hoạt động của công ty.
Bất chợt anh nhớ lý do đã đưa anh đến đây. Sau đó, khi người được ủy quyền đã chứng tỏ được khả năng làm việc của mình và cho thấy họ đang đi đúng hướng thì mức độ thường xuyên của những lần kiểm tra, đối chiếu đó sẽ giảm đi. Trước tình trạng đó, sếp của James bảo anh nên giao bớt việc cho các nhân viên cấp dưới.
- Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Họ không đạt chỉ tiêu đã được giao. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn.
- Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu.
- Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không? Vậy cậu đã làm gì để ổn định trở lại? Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt.
James cảm thấy rất vui. Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa.
Khi lớn lên, mẹ của họ lập gia đình với hai anh em John Jones và John James vào cùng một ngày. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà.
James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh. - Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Thỉnh thoảng, anh đưa cả gia đình đi ăn tối và dạo phố đến khuya mới về. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. - Theo tớ biết thì bộ phận của cậu lúc nào cũng hoàn thành tốt công việc.