Hồi đó ông gặp cô Josephine Dillon, trẻ đẹp, làm giáo sư dạy đánh bài "bridge". Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý. Anh phải lên Nữu Ước, kiếm thầy học, luyện thêm nó đi.
Ông ấy thấy rõ như vậy và điều đó làm cho ông vui là lẽ tự nhiên. "Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng". Bengamin Fraklin hồi nhỏ vụng xử bao nhiêu thì sau này lại giỏi về được bổ làm sứ thần Hoa Kỳ tại Pháp.
Vậy bạn muốn cho người khác theo ý bạn, xin bạn đừng quên quy tắc thứ tư: "Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng". : "Trong luật hàng hải, thời hạn tiêu diệt thẩm quyền là sáu năm phải không?". Tôi chỉ cần hỏi ý họ, đãi họ có thể thống, là tôi muốn gì được nấy".
Thì ông phải im liền. và bạn sẽ thấy họ thức suốt đêm để tập tành cho hoàn hảo. Có phải để nói: "Xin ông đừng cho in tấm hình đó nữa, tôi không thích nó" không"?.
Tôi báo trước cho khách hàng rằng tôi sẽ lại thăm họ để biết hãng của tôi đã làm cho họ không hài lòng vì nguyên do gì; lầm lỡ hay sơ sót chỗ nào. Trong cột "Lợi", tôi biên mấy chữ này: "Phòng khiêu vũ sẽ trống" và tôi bàn miệng thêm: "Như vậy ông có thể sẽ cho mướn để khiêu vũ hay hội họp. Bọn trẻ vội vàng làm theo ý tôi.
Mười hai cách làm cho người khác nghe theo mình 1. Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. Đừng bao giờ mở đầu câu chuyện như vầy: "Tôi sẽ chứng minh cho ông điều đó.
Cho nên, ta càng làm cho một người nói nhiều tiếng "có" bao nhiêu thì người đó càng dễ thuận ý theo đề nghị của ta bấy nhiêu". Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng. Nhóm thợ hiểu rằng ông biết họ đã phạm luật của xưởng nên nhắc khéo họ.
Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này". Ông lại gần họ, đưa cho mỗi người một điếu xì gà rồi nói: "Xin anh em vui lòng ra ngoài kia hút". Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo.
Mà các vị giám đốc cũng vậy! Khéo xử một cách ngọt ngào, biết giữ thể diện cho Steinmetz, họ đã êm ấm đạt được mục đích, không thiệt hại chút gì hết. Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Nhưng chúng ta hãy đọc đã.
Nhưng có tới một triệu người ấn Độ, khinh bạn tới nỗi không chịu mó tới thức ăn mà bóng nhơ nhớp của bạn đã phớt qua; vì sợ lây cái nhơ nhớp qua họ. Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Một người bán hàng chịu nai lưng 14 giờ một ngày nữa.