Sắp bước vào căn phòng họ, nỗi lo sợ bùng lên mạnh quá, tôi phải đi đi lại lại trước cửa phòng hoặc ra hẳn ngoài đường mà đi loanh quanh. Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy. Tôi luôn luôn quay cuồng.
nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi. Một hôm các sĩ quan thấy ông khóc, liền hỏi duyên cớ. Tôi có thể kể ra một trường hợp khác nữa, một người bạn gái, cô Lucile Blake.
Tôi khuyên ông nên mỗi ngày bỏ ra chút thì giờ để nghỉ ngơi. Nhiều thân chủ, dữ ta!" Nhưng ta cứ cho đi, để được cái vui là đã làm việc thiện.
Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu. T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi. Nếu tinh thần của bà đã thảy đổi, ấy chỉ vì bà đã than khổ với một người và đã được trả lại bằng một vài lời khuyên nhủ cùng một chút tình cảm thành thực.
Nhiều thân chủ, dữ ta!" Lệnh trên bắt tôi coi việc vận tải những chất nổ. Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng.
Một khi đã quyết định kỹ lưỡng rồi thì hành động liền. Ông Sam Wood, một trong những nhà sản xuất phim hát bóng nổi danh tại Hollywood nói rằng ông đã nhức đầu nhất bởi các tài tử trẻ tuổi. Có khi tôi đọc cho cô thư ký đánh máy, nhưng thường tôi đích thân chép lấy, vì nhiều chuyện dại dột quá, đọc lên thấy mắc cỡ.
Có người mắt long lanh vết lệ. Bạn muốn biết một lời khuyên ngắn, hay nhất mà tôi đã chọn được trong hết thảy những sách vở báo chí ấy không? Thì đây, lời khuyên đó tóm tắt trong mấy hàng sau này rất đáng dán lên tấm kính của mọi phòng tắm để mỗi khi rửa bụi bặm, mồ hôi trên mặt, chúng ta cũng rửa luôn những ưu tư trong óc nữa. Ông ngồi ở khách sạn tới quá nửa đêm, bàn bạc về những kinh nghiệm của ông.
Will Rogers dàn cảnh trong một ca vũ đài đã lâu năm không pha trò lấy một tiếng, cho tới khi ông thấy ông chỉ có tài pha trò và rồi ông nổi danh vì vậy. Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350. Bà cô nhìn thẳng vào cô con gái bẽn lẽn một lúc khá lâu, rồi trả lời: "Khi con biết rõ việc con làm là hợp lẽ, con đừng để ý đến lời bàn tán của thiên hạ".
Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại. Từ bữa đó, sách bán chạy vo vo. Bác sĩ lo bệnh đã nhập óc, nổi mụt trong óc thì tất chết.
Đã bao giờ bạn có ý nghĩ cảm ơn Chúa đã cho bạn rửa bát, ngắm một nắm bọt xà bông và say sưa nhìn một đoàn chim bay dưới tuyết không? Chắc là không, phải chăng bạn? Nếu vậy bạn đáng tự lấy làm hổ thẹn. Nhà chồng tôi cố tập cho tôi lịch thiệp bao nhiêu, chỉ làm cho tôi e lệ bấy nhiêu. Như vậy, nếu may mà gặp người nào biết ơn mình thì phải vui thích biết bao không? Còn nếu chẳng may thì cũng không đến nỗi thất vọng.