Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Ngôn từ không có gì mới.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Tôi ủng hộ cái đúng.
Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Nhưng mệt mỏi thì sao. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.