Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời.
Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Chúng là những kiệt tác. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Mẹ không giúp được tôi đâu.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Làm một bài thơ dở để được khen. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.
Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.
Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.