Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.
Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Đi đâu cũng vất vả.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Chia luôn thành hai phe ẩu đả.
Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.