Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Lúc đó, tôi trống rỗng.
Tôi cũng có dự định ấy. Mình được khóc cho mình. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Chính nó làm bạn đau không ít. Có người ngửa mặt trông trời.