Nhưng mọi người thì khác. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.
Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Nó muốn khám phá tôi. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.