Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Bạn có hai giọng chính. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.
- Ông quả là người biết lo xa. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Ông anh cũng làm theo.